(Bài dự thi Võ thuật trong trái tim tôi) - Hè năm 2011, tôi đã thực hiện được một trong những dự định mà tôi tính sẽ làm nó khi vừa bước chân vào ngưỡng cửa đại học.
Một mùa hè đáng nhớ…
Tôi yêu màu áo xanh CLB Vovinam của chúng tôi…
Mùa hè ấy, tôi đã đến với võ thuật. Tôi chưa hề nghĩ rằng, tôi sẽ học võ vào thời gian này. Cũng có thể, tôi đã dùng lý trí để che lấp những suy nghĩ thật sự trong trái tim mình. Tôi phải dành thời gian và sự ưu tiên cần thiết cho học tập. Tôi phải vào đại học. Nhưng mà, dù ta có cố lờ đi hay phủ nhận nó, thì nó vẫn ở đó, hiện hữu và đầy mê hoặc. Vậy đó, tôi cũng đã ghi danh vào một lớp võ ngay gần nhà, mà chẳng cần sự tư vấn hay đồng ý của các bậc phụ huynh như tôi vẫn thường làm. Có lẽ đó là một buổi tối bình thường như mọi ngày với bao người, nhưng nó hết sức đặc biệt đối với tôi.
Dù muốn hay không, tôi cũng đã tham gia. Và dù rất sợ, tôi cũng đã nếm trải cảm giác bị cho “đo ván” ngay từ buổi thứ hai, sau buổi đầu tập đứng tấn. Và đây chính là thử thách mới tôi dành cho bản thân mình. Tôi phải dám đối diện với đam mê của bản thân trước những khó khăn.
Và tôi đã học Võ cổ truyền, môn võ của dân tộc. Tôi cảm thấy rất tự hào khi khoác trên mình bộ võ phục này. Tôi yêu sân võ đầy sỏi và chẳng có lấy một tấm đệm, tôi yêu những buổi tập mưa bất chợt đến, tôi yêu những giờ khởi động đẫm mồ hôi, yêu luôn cả những vũ khí độc nhất vô nhị mà thầy đã đặt nơi ông thợ mộc bởi chúng tôi chẳng thể mua nổi chúng, yêu cả những người bạn đồng môn mà xe đạp đi là phải bốn bánh… Thật đơn giản, nhưng lại vô cùng thân thương.
Đối với tôi, lớp võ đã trở thành một phần kí ức những năm tháng trung học. Tôi thầm biết ơn và thật sự kính trọng hai người thầy đã gieo những hạt giống tốt đầu tiên cho niềm đam mê mà chính tôi cũng đã từng làm ngơ. Tôi xin gửi vạn lời cảm ơn đến thầy Phạm Hoài Phương và thầy Nguyễn Hoài Thu.
…
Sau giáng đoạn một năm, tôi đến giảng đường đại học với hoài bão mình sẽ được thỏa sức với đam mê. Nhưng chẳng hề đơn giản, một năm là cả một quãng thời gian dài. Vốn dĩ tôi đã chẳng có tài năng gì, kĩ thuật cũng rất yếu, nay lửa trong tôi đã giảm bớt. Tôi không xứng đáng với màu đai tôi đang mang, tôi không dám đối diện. Thế là tôi một lần nữa, tôi chạy trốn, trốn tránh hiện tại, lảnh tránh chính mình.
May mắn thay, chính những bạn cùng lớp đã tìm đến và mang tôi trở lại với võ học. Không, nói chính xác thì, trái tim tôi đã chỉ ra con đường mà tôi nên bước tới. Lần này, tôi không học Võ cổ truyền nữa, không phải vì tôi trốn tránh, mà bởi vì, tôi muốn mình học hỏi những cái hay, những cái mới, tôi muốn hòa quyện trong tôi hai môn võ đáng tự hào của dân tộc Việt Nam. Tôi tìm đến Vovinam – Việt võ đạo.
Tôi bắt đầu lại, một màu sắc mới, một khởi đầu mới, nhưng tình yêu võ thuật trong tôi vẫn thế, hoặc có thể sẽ còn nhiều hơn ấy chứ. Và mọi điều bắt đầu và trưởng thành từ đây, tình thầy trò, tình bạn, tình yêu võ thuật. Sau hơn hai năm luyện tập, giờ tôi đã là một sinh viên năm ba bận rộn, nhưng có lẽ niềm vui mỗi buổi tối đấy chính là sân tập võ của Ký túc xá khu B ĐHQG TP.HCM. Tình cảm giữa tôi và các bạn nơi đây đã không chỉ dừng lại là bạn bè, chúng tôi đã là gia đình. Đã có người ra đi, và người mới lại đến. Tôi đã không ít lần quay đi để không ai có thể thấy nước mắt mình rơi xuống. Cũng chính sân võ này, cũng chính màu áo này, đã giúp tôi có rất nhiều người bạn, biết bao tiếng cười vang lên. Nhưng cũng chính sân võ này, tôi đã tự tay mình đẩy những người bạn ra xa bởi những sai lầm chính mình. Và cũng chính sân võ này, nước mắt tôi nóng hổi trên gò má nhưng làm se lạnh trái tim mình. Có lẽ màu áo xanh này, là nơi tôi chất chứa những kỉ niệm thời sinh viên, hơn hết bất cứ vật gì khác, nó chính là thứ mà tôi yêu thương và trân trọng nhất, và nó cũng chính là người hiểu tôi nhất. Tôi yêu màu áo xanh và tôi yêu những con người có cùng nhiệt huyết và đam mê này.
Tôi muốn gửi những tình cảm chân thành và lòng biết ơn sâu sắc đến thầy Võ Nhật Sơn, thầy Nguyễn Trung Hiệp, ban huấn luyện CLB KHXH&NV, cùng tất cả những người bạn đã luôn đồng hành cùng tôi trong suốt thời gian qua và sắp tới. Cám ơn sư phụ, người là tấm gương và động lực để tôi phấn đấu, để tôi chiến đấu.
Thật tham lam, nhưng tôi yêu cả hai màu áo!
Phan Ngọc Yến Nhi (KTX khu B ĐHQG TP. Hồ Chí Minh)